Bức thư tình thứ nhất :
Em thương mến!!!
Hôm nay trời thật đẹp, mây trắng bay đi mây đen ập tới . Anh ngồi trong xó co cẳng viết cho em iu của mình bức thư tình hay nhất thế kỉ 22. Đầu thư, anh chúc em nhiều thịt bò kho tăng calo để em mạnh khoẻ. Em à! Chỉ mới gặp em thôi mà anh ngỡ như đã quen nhau từ kiếp trước. Xa em vài giây thôi mà ngỡ đã bao năm. Em ơi, ánh mắt em làm cả miền Nam chìm trong băng giá. Em cất tiếng cười làm cả miền Bắc ngủ quên còn khi những giọt lệ em rơi làm 7 tỉnh miền Trung chìm trong lũ lụt...Ôi thôi!!! Quái vật!!!...Em à em đến với anh trong ngày đông băng giá. Em sưởi ấm con tim anh tựa lò vi sóng nướng con mực khô. Mỗi khi anh khát, em là vại beer hơi dịu đi cái khát khủng khiếp của mùa hè...Ôi em tôi thật là vô địch...
Thôi, thư đã dài dù chỉ là một chút trái tim anh. Em thấy không? Nếu em iu anh thì anh nguyện dâng trái tim mình đem nấu cháo cho em bồi bổ. Tim của anh là Hàng VN chất lượng cao có kiểm duyệt dịch phẩm đó em...
Yêu em nhiều...
Bức thư tình thứ hai :
Ngày lành tháng rách năm tàn tã.
Người yêu bé bỏng của anh ơi! Giờ này em đang làm gì vậy? Em có biết là anh nhớ em lắm không Đôi mắt ốc nhồi dễ thương, làn môi như ăn nhầm ớt hiểm và hàm răng như những cô Hàng Xén được nhà thơ Hoàng Cầm miêu tả trong bài thơ Bên Kia Sông Đuống của em cứ hiện hữu trong đầu anh làm anh càng nhớ nhung em ra riết.
Giờ này chắc em đang say giấc nồng với những món ăn em đem vào trong giấc mơ của mình. Em có biết anh đang lo lắng lắm ko? Chiếc vành xe của anh bây giờ vẫn chưa được thay mới. Nó vẫn hàng ngày chở anh đi làm với một kiểu cách MatXa hay nói đúng hơn là vừa đi vừa nhảy trên yên xe vì chiếc vành méo mà em đã gây ra đó em yêu ơi! Nếu như em nghe lời anh chịu khó ăn ít đi 3 tô bún Riêu thì đâu đến nỗi xe anh phải như vậy.
Thôi anh nhớ em cũng chỉ viết được vậy thôi nếu viết thêm nữa thì anh không dám nói là anh không xé nát bức thư này đâu! Chào người yêu bé nhỏ như con voi còi của anh nha!!!
Bức thư tình thứ 3
Em yêu!
Cuối cùng thì anh cũng đã tán được em. Ngay từ phút đầu tiên nhìn em gác chân lên bàn phì phèo điếu thuốc lá là anh đã thấy tê tái cả cõi lòng. Anh tự nhủ thầm trước sau gì thì anh cũng phải tiêu diệt được em.
Con đường quen em sao mà chông gai như rừng u nước độc. Anh đã tốn bao nhiêu để dụ bà Tám bán cá (Thì mẹ Tám nhiều chuyện đó), nhờ bả giúp anh... Mà bả cũng lợi hại thiệt, bả đã biến anh từ một chàng thanh niên hiền như thỏ đế trở nên một chú nai tơ dưới gót chân em. Nhiều khi anh nghĩ: Tại sao anh lại mê em ??? Phải chăng là vì sắc đẹp của em. Mà công nhận là em đẹp thiệt. Ôi sắc đẹp của em như sắc nuớc hương trời, tươi như bông hoa tàn tạ giữa mùa đông lạnh giá. Mỗi khi em nở nụ cười khô héo trên đôi môi thâm sì thuốc lá là anh run rẩy sụm ba sườn.
Đã bao lần anh nhủ lòng rằng đời anh không thể thiếu em. Anh nhớ em như ngoại anh nhớ miếng trầu, như cậu anh cần vợ, như mợ anh thích cần sa và như ba anh mê thuốc lá. Xin em hãy yên tâm mà giao phó cuộc đời em cho anh. Rồi anh sẽ đưa em đến một chốn bình yên, nơi chỉ có tiếng cóc nhái mèo kêu, chuột la chó sủa. Nơi đó ta sẽ sống với nhau thật là hạnh phúc, con cháu từng đàn.
Viết tới đây anh thấy nhớ em vô chừng, muốn cắn em ngàn miếng, muốn chặt em thành trăm khúc mà bỏ vào mai-crô-guây để làm tình yêu 7 món mà nhậu lai rai . Nói tới ăn tự nhiên anh thấy đói, thôi anh đi nấu mì gói anh ăn kí đã. Giả từ em và hẹn ngày tái ngộ